Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

TRẦM TƯ PHỐ CỔ


TRẦM TƯ PHỐ CỔ.

Người ta gét nhau hay yêu nhau, nhưng bao giờ cũng làm khổ nhau- Nam Cao.

Một tên phố, âm thanh đọc lên nghe màu đen. Và trí tưởng tượng đưa tôi vào âm u lạc lối.Thế nhưng có cái gì dính líu giữa thơ tôi và tên phố ấy. Tôi nghĩ đến cái dấu nối bảo trợ quá mờ và mong manh.
Tôi đã chao mình trong Hội thành mà ngỡ những phong cách mới lạ. Tới đây, tôi gặp cái ngày xưa- phố cổ. Tôi bâng khuâng cùng rêu xanh bám hờ. Con đường bị kẹp giữa hai dãy phố, hai bờ phố muôn đời song song.
Không thể tìm được một sắc bằng lăng tím biếc, không một cây điệp rỏ xuống lòng đường giọt lửa chói ngời. Không một giàn tigôn treo nhỏ nhoi những trái tim đang vỡ, tìm đâu ra sắc màu gợi nhớ hè ơi.Phố cổ- chiều tà-Tôi nhấm hương vị buồn buồn mà nhớ về xa lắc, biết bao điều nghĩ suy.
Phố trần trụi thường tình- Phố đã quên mình đi chăng. Tôi đi trong chiều tà để tìm về một buổi sáng.Nét mặt thanh tú dịu hiền- ánh mắt ngây thơ sáng trong, tôi vẫn tự nhận mình là khách lạ. Tôi đi qua những quán nhỏ chào mời- Đâu rồi, đâu rồi sự tình cờ ơi.
Một hình bóng rất gần mà lại quá xa xôi. Tôi cứ đi tìm hoài nhưng tôi sợ bất ngờ một sự gặp mặt. Thế đấy phố cổ ơi, tôi muốn chẳng thể là tôi nhưng tôi lại là đứa lang thang phố cổ, tìm một làn hương vật vờ trong gió. Tìm ra lời của e.
Những căn gác nhỏ như tổ chim, cửa sổ vẫn đóng im lìm. Hỡi những con chim nào sắp tung cánh vào bầu trời cao rộng- Tìm e như thể tìm chim-Câu thơ ngày xưa lăn qua ý nghĩ. Tôi bâng khuâng tự nhận mình là nhân tình của phố. Tự khi nào phố trở thành niềm trăn trở của tôi.
Tôi chật chội trong ý nghĩ cô đơn trong lạc loài phố cổ.Muốn gặp người phải có người rẽ trái- Hoàng hôn- những linh cảm bồn chồn, tôi không thể vô tư không thể vô tình. Tất cả đều là ý Chúa- tôi lãng trong hoàng hôn mà nghe phố cổ- mà nghe mình cô đơn
Phố đột ngột lên đèn cho tôi rơi vào huyền thoại. Phố cổ như trẻ trung như lộng lẫy, như lạ lùng.. là một chút riêng của phố. Biết đâu chẳng phải là nơi e hẹn hò.
Đêm- căn gác như cao vời cho tôi càng bé nhỏ, tiếng nhạc tràn qua cửa sổ và rơi xuống thơ tôi những nốt thật trầm. Dẫu có thật vô tình cũng đừng trách thơ tôi đứng lạc loài vô lý. Tôi gọi phố cổ ơi.Ai là người hiểu tôi và gọi đúng tên tôi. Lại một mùa bằng lăng sắp qua.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét