Hỏi về những tháng ngày đã qua của cuộc
sống hôn nhân trắc trở, Thảo Vân mỉm cười đắng đót: quá khứ đã là quá
khứ, nhắc lại chỉ thêm vướng bận, vì xét cho cùng, quá khứ ấy nó không
mấy liên đới đến cuộc sống hiện tại của hai mẹ con chị. Niềm hạnh phúc
lớn lao nhất bây giờ của Thảo Vân chính là cậu con trai bé nhỏ, cu Bin,
kết quả tình yêu say đắm một thời giữa chị và diễn viên hài Công Lý.
Sau
những ồn ào của cuộc đổ vỡ, Thảo Vân thận trọng hơn khi đối mặt với với
dư luận, lặng lẽ hơn với chính bản thân mình trong vai trò của MC nổi
danh một thời và hết lòng với công việc nơi công sở mà chị gắn bó nhiều
năm nay: Trường Đại học Quốc gia Hà Nội.
Thảo Vân đón tôi ở văn phòng
làm việc tại Trường Đại học Quốc gia Hà Nội. Chị giản dị và trẻ trung
hơn trong bộ đầm hoa bi và một gương mặt mộc không son phấn. Trông chị
khác nhiều so với hình ảnh của một Thảo Vân có phần kiêu sa với những bộ
trang phục gợi cảm và một gương mặt trang điểm kỹ trong những buổi dạ
tiệc lung linh, hay một Thảo Vân dịu dàng, đằm thắm trong bộ áo dài
truyền thống khi chị làm MC cho chương trình Gặp nhau cuối tuần.
Như hiểu được sự ngạc nhiên ban
đầu của tôi khi gặp một Thảo Vân mộc mạc và lẫn vào bất cứ một giáo
viên hoặc cán bộ nào đó mà tôi gặp suốt từ tầng một đến tầng bốn của tòa
nhà, Thảo Vân cười nhẹ đủ để khoe chiếc răng khểnh quen thuộc: môi
trường sư phạm khác với môi trường của những người hoạt động về văn hóa,
nghệ thuật. Sống ở đâu, tôi muốn mình trông sẽ không khác những người
ngồi cùng một phòng làm việc với mình, vì họ là đồng nghiệp của tôi,
những người chia sẻ với tôi nhiều điều trong cuộc sống thường ngày. Tôi
không muốn mình trở nên quá khác biệt, nếu không phải là một ngày lễ
hội, thì trang điểm đậm hay mặc những váy áo sặc sỡ, trông tôi chắc chắn
sẽ giống một chú công kệch cỡm chốn công sở.
Xuất hiện trên sân khấu với vai
trò là một MC từ những ngày đầu tiên của chương trình Gặp nhau cuối
tuần, Thảo Vân từng được coi là một trong những MC đắt sô của làng giải
trí. Không chỉ khéo léo, Thảo Vân còn tỏ rõ là một MC thông minh, có học
thức. Cái tên của chị đã trở thành một “hiện tượng” trong làng MC Việt
Nam vì vào thời điểm ấy, nghề MC chưa thực sự thịnh hành trong giới trẻ.
Tên tuổi của Thảo Vân càng nổi như cồn khi nhiều người biết rằng, chị
không tách mình ra khỏi môi trường sư phạm, nơi chị làm bí thư Đoàn và
hiện nay là Phó Chủ tịch Công đoàn, để bước chân sang thế giới của những
người nổi tiếng trong làng showbit và có thể nổi danh, giàu có chóng
vánh nhờ “ăn theo” cái danh đó.
Tôi hỏi Thảo Vân, nếu bây giờ
được chọn lựa lại nghề nghiệp của mình, chị có đi theo một chiều hướng
khác? Thảo Vân trả lời rất nhanh, như thể điều đó đã được mặc định trong
đầu chị: “Không, tôi chưa một ngày nào nghĩ mình sẽ chọn lựa khác đi,
vì nếu muốn tôi đã khác rồi. Không phải tôi không đủ khả năng để sống,
làm việc phù hợp với một môi trường năng động hơn, mà vì trong sâu thẳm
con người tôi, cần lắm một điểm dừng chân, một điểm bình tâm, cần có một
khoảng thời gian đủ rảnh để dành cho những sở thích riêng mình mà không
bị vướng bận bởi một guồng quay khủng khiếp của công việc. Tôi cần ngồi
tĩnh lặng để đọc một cuốn sách hay, nghe một bản nhạc yêu thích và chăm
chút cho những điều mộng mơ, bay bổng chưa bao giờ vơi cạn trong tâm
hồn mình. Những điều tưởng giản đơn, tầm phào nhưng đôi khi có tiền bạc,
chưa chắc đã mua nổi”.
Nói rồi Thảo Vân nhìn trầm ngâm
về phía xa xa, đôi mắt chị sau cặp kính quen thuộc trở nên trầm buồn và
trĩu nặng: “Chỉ duy nhất có một điều khiến tôi luôn xót xa khi nghĩ về
quá khứ, đó là với người mẹ thân yêu. Mẹ tôi đã không còn để chứng kiến
sự trưởng thành của con gái út. Ngày xưa bà cũng là người hay tham gia
các hoạt động xã hội, vì thế nên bà rất quan tâm đến những thành công
của con cái. Khi còn bé, tôi cũng là một cây văn nghệ của tỉnh Lạng Sơn,
rồi đến ngày đi học, khi tham gia các chương trình Liên hoan giọng hát
Vàng sinh viên, tôi được giải cao là mẹ khoe khắp. Mỗi lần về quê ra
chợ, mẹ dắt tôi lại khoe đầy tự hào với mấy bác bán hàng cùng. Thế mà
đến khi tôi thật sự được nhiều người biết đến thì mẹ lại đi xa. Mẹ tôi
ra đi vào đúng ngày chương trình Gặp nhau cuối tuần mới phát sóng số thứ
2. Đúng buổi sáng hôm ấy, mẹ đang ốm nghỉ chợ ở nhà, sáng còn đòi tắm
sạch sẽ để chuẩn bị xem con gái trên ti vi. Ngay sau giây phút ấy bà ra
đi đột ngột... Như thể có một sợi dây linh cảm của tình mẹ con, đúng
ngày hôm ấy, tôi đang trên đường đưa một đoàn sinh viên về Lạng Sơn tham
quan, vì các em vừa thắng trong cuộc thi SV 2000. Thế mà, mẹ đã không
chờ được tôi về... Cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy được nỗi
bàng hoàng đau đớn trong mình vào cái ngày nhận được tin dữ ấy”.
|
|
Kể câu chuyện về mẹ, Thảo Vân
phải lấy khăn lau đôi mắt kính bị nhòa đi vì xúc động. Chị bảo rằng, đã ở
tuổi ngoài 40, đã làm mẹ của một cậu nhóc 7 tuổi hiếu động, nghịch ngợm
nhưng chị luôn không thể kìm lòng khi nhắc đến người mẹ thân yêu, cứ
như thể mình vẫn là đứa con gái út bé bỏng thuở nào trong ngôi nhà tuổi
thơ ở quê hương. Ngôi nhà có nhiều cây cối sum suê tỏa bóng, có những
ngọn đồi đủ rộng, đủ cô đơn để chị có thể lang thang một mình thả nỗi mơ
mộng tuổi mới lớn, có những tấm lòng đầy nhân hậu, bao dung của bạn bè
thuở còn cắp sách đến trường, có anh chị em sum vầy ấm áp. Đôi khi lãng
mạn hơn chị tưởng tượng mình cũng như Scarlet trong Cuốn theo chiều gió,
mỗi khi cảm thấy bất an, buồn khổ lại trở về với trại ấp Tara,
về để thấy bình yên, để được sống trong yêu thương, ấm áp, sẻ chia...
Cuộc sống nơi đô thành quá nhiều rủi ro, quá nhiều mất mát, quá nhiều
điều khiến tâm hồn bị tổn thương khiến chị càng bị níu giữ, nương nhờ
bởi những giá trị cũ.
Thảo Vân cho rằng, sống ở đời,
mọi thứ đều được sắp đặt bởi bàn tay của định mệnh. Bởi vậy, chị không
thấy quá khổ đau, không thấy quá hụt hẫng, hay quá phiền lòng trước
những sóng gió của cuộc đời bỗng dưng đổ ập xuống số phận chị. Có một
dạo, khi một Thảo Vân dù đã nổi danh nhưng mãi chẳng tìm cho mình được
một ý trung nhân, người ta đồ rằng, chị quá kén chọn hoặc chị quá thông
minh khiến nhiều người đàn ông khó lòng với tới…
Nỗi nghi ngại tan biến khi Thảo
Vân tay trong tay với Công Lý, anh chàng diễn viên hài quen thuộc trên
màn ảnh nhỏ. Rồi họ cưới nhau. Rồi họ có con. Có người mừng cho đôi lứa,
có người lại hồ nghi về mối tình nghệ sĩ. Rồi điều gì đến đã đến. Họ
chia tay. Sự chia tay của họ cũng làm cho báo giới tốn không ít giấy
mực. Mặc dầu người ta đã quá quen với không ít các cuộc hợp tan của giới
nghệ sĩ, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. Thảo Vân thì bình thản
trước dư luận. Chị tin là mình đã có một quyết định đúng. Dù khi đứng
trước một quyết định mang tính hệ trọng, ảnh hưởng đến tương lai của bản
thân mình và nhiều con người. Chị cũng đã có nhiều đêm thức trắng đến
bạc cả tóc. Những câu hỏi của bạn bè, người thân, của cậu con trai bé
bỏng cứ như một nỗi ám ảnh, giày vò tâm hồn của người phụ nữ vốn dĩ yếu
đuối nhưng được bọc trong lớp vỏ lạnh lùng, mạnh mẽ.
Tôi từng nghe nhiều người nói
rằng, Thảo Vân thông minh, sắc sảo thậm chí là đáo để. Nhưng có gặp và
chuyện trò cùng chị, mới thấy rằng, chị cũng là phận “nữ nhi thường
tình” và khi yêu thì “trái tim nhầm chỗ để trên đầu”. Thảo Vân thừa nhận
rằng, trong tình yêu, chị là một người sống quá bản năng và luôn tin
vào trực cảm của con tim. Chị còn nói đùa rằng, khi yêu, dòng máu từ
trái tim của chị chẳng bao giờ chảy lên được đến đầu. Nên khi đã dành
tình cảm cho một người đàn ông nào đó, chị thường yêu đến mê muội và
không tính toán. Đã có lúc chị cảm thấy viên mãn với cuộc sống của mình,
hạnh phúc trong vai trò làm vợ, làm mẹ. Chị tự tin rằng, mình đủ khéo
léo và thông minh để giữ được một gia đình trọn vẹn. Nhưng không vì thế
mà chị cố níu kéo những giá trị không thể tồn tại cùng nhau được. Khi
không đủ sức chịu đựng để có thể sống tốt cho nhau, không thể làm cho
nhau hạnh phúc thì tốt nhất là nên để mọi sự trôi theo đường đi đã an
bài của số phận. Nếu có phải so bì thiệt hơn, chị bảo rằng, mình đã được
rất nhiều trong cuộc hôn nhân ấy, đó là một món quà mà số phận đã mang
lại cho chị: cậu con trai bé bỏng, sống tình cảm và biết yêu thương mẹ.
Bây giờ, phải làm nhiệm vụ vừa
là mẹ, vừa là cha trong gia đình, đối với Thảo Vân không khó nhưng quả
thực là không thể đủ để bù đắp cho con. Bởi dù có mạnh mẽ đến đâu thì
đàn bà vẫn là đàn bà, không thể thay thế cho vai trò của một người đàn
ông được. Chị bảo, có cùng cảnh ngộ mới thấy rất đồng cảm với bài thơ
Nhà không có bố của nhà thơ Nguyễn Thị Mai: “Nhà không có bố buồn sao/
Cái đinh cũng thiếu con dao thì cùn/ Bơm xe chẳng hiểu cái jun/ Rát tay
bật lửa, đá cùn xăng khô/ Không có bố, không thì giờ/ Bữa ăn sớm muộn,
chẳng chờ chẳng mâm/ Ngày đông gió bấc mưa dầm/ Đậy che mái dột âm thầm
mẹ con/ Chẳng vui tiếng điếu rít giòn/ Bia không mua uống em còn bán
chai/ Nước đun sôi để nguội hoài/ Nhà không có bố biết ai pha trà/ Cho
dù bãi mật phù sa/ Mà không bên lở, chẳng là dòng sông”.
Khi được hỏi về tương lai, Thảo
Vân cười bảo, cuộc sống bây giờ của chị đơn giản lắm, hàng ngày đi làm ở
trường, có lời mời làm MC thì tranh thủ “chạy sô”. Nhiệm vụ quan trọng
là chăm chút cậu con trai ăn học nên người. Hai mẹ con chị hiện giờ dù
phải đi ở một căn nhà được cho thuê dài hạn và không đủ để sống dư dả
nhưng biết cách tận hưởng những niềm vui quen thuộc của mình như đi tới
rạp xem một bộ phim hay, hoặc ra hiệu sách mua một cuốn sách thú vị.
Và đêm về, sau khi dạy con học,
chị dành cho mình một khoảng trời riêng để đọc sách, nghe nhạc, sống
trong những tình huống hoặc rất éo le, hoặc rất đẹp đẽ, lãng mạn mà
những trang sách mở ra, như cách để nuôi dưỡng tâm hồn mình sau những âu
lo, nhọc nhằn trắc trở.
Chị vui vì được trang trí cho
mình một căn nhà đẹp, đủ tiện nghi, dù căn nhà ấy chỉ là căn nhà đi
thuê. Nhưng với chị, một ngày đã sống thì cũng phải cho ra cuộc sống,
bởi hơn ai hết, chị đã hiểu, đã đủ sự nếm trải nhiều tháng ngày đắng đót
suốt từ thời ấu thơ nghèo khổ cho đến những năm tháng trưởng thành, lập
nghiệp ở chốn phồn hoa đô hội
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét