Tên
tuổi của ông là niềm tự hào không chỉ của giới sử học Việt Nam mà còn
trên nhiều giảng đường quốc tế. Đang bước vào tuổi “cổ lai hy”, nhưng
thiên tình sử tuyệt vời của ông đã khiến nhiều người cảm động. Hôm nay,
ông lên xe hoa... lần thứ hai, đúng ngày kỷ niệm 10 năm hai người quen
nhau.
Nhiều người vẫn xếp ông là một trong “tứ trụ huyền thoại” của giới sử học hiện nay: Lâm - Lê - Tấn - Vượng,
(Đinh Xuân Lâm, Phan Huy Lê, Hà Văn Tấn và Trần Quốc Vượng). Ông không
chỉ là bậc học giả uyên bác trong nhiều lĩnh vực mà còn là một người
chẳng giống ai: Đã Chơi thì phải chịu chơi chớ đừng chơi chịu. Và cố gắng chơi đẹp (fair play) - như ông từng viết.
Ngày 22/9/1993, chuông điện thoại tại nhà riêng của
giáo sư Trần Quốc Vượng reo vang. Từ đầu dây bên kia, giọng một cô gái
trẻ vang lên:
- Xin lỗi thày, em tên là Bẩy ở Viện Văn hóa. Em có
việc rất cần muốn gặp và nhờ thày. Em đến nhà thày ngay bây giờ được
không ạ?
Vốn là người kỹ tính, ít khi tiếp khách mà không có
chuẩn bị (thậm chí, mấy người con đẻ của ông đến thăm mà không điện
thoại báo trước, ông cũng kêu “đang bận” và không chịu ra mở cửa; họ
đứng ngoài mãi, mỏi chân đành quay về...); nhưng hôm đó, như một định
mệnh, giáo sư Trần Quốc Vượng đồng ý ngay. Thậm chí, ông còn nhiệt tình
hướng dẫn đường đi, địa chỉ cho cô gái lạ kia.
Mười lăm phút sau, người đã gọi điện xuất hiện tại
nhà ông với một túi cam trên tay. Cô trạc tuổi 30, trông không quá xinh,
nhưng mặn mà và rất có duyên
- Thưa thày, em muốn thắp hương cho cô...
Không hiểu tại cô gái đã thành kính chắp tay trước
bàn thờ người vợ quá cố của mình, hay còn vì một lý do nào đó, mà Trần
Quốc Vượng thực sự xúc động. Ông hỏi giọng như lạc đi:
- Cô đến với tôi có mục đích gì?
- Em có một người anh trai ở bên Mỹ, rất muốn em
sang đó lấy chồng và kinh doanh cùng anh ấy. Nhưng em chỉ quen làm
nghiên cứu, công việc của em ở Hà Nội đã ổn định rồi. Thầy thử xem giúp
em là có nên đi Mỹ không?
- Tôi đồng ý giúp. Nhưng cô phải cho tôi biết họ tên và ngày sinh tháng đẻ đã chứ.
- Dạ, Nguyễn Thị Bẩy, sinh vào đêm mồng 9 tháng 9 năm 1963.
- Thế lá số tử vi của cô đâu?
- Thưa, em chưa lập lá số, em muốn nhờ thầy...
- Vậy thì cô phải về lấy lá số mang đến cho tôi đã.
Hai ngày sau, cô gái lại đến với một lá số tử vi
được in bằng vi tính trong tay. Chẳng cần chờ đợi lâu, sau phút trầm
ngâm, lúc lắc cái đầu hói, vị giáo sư phán rằng:
- Cuộc đời em sẽ có nhiều lần xuất ngoại. Em cứ đi Mỹ đi. Nếu mà em không đi Mỹ được, thì tôi sẽ chính thức... cầu hôn em!
Nếu câu nói ấy từ miệng một người đàn ông bình
thường nói ra, rất có thể sẽ làm cho cô gái bị “sốc”, vì lời tỏ tình quá
đường đột. Nhưng Trần Quốc Vượng vốn nổi tiếng là người hay hài hước,
nên cô cho rằng đó là một câu đùa, liền nói đế theo:
- Tất nhiên! Nếu “bắn súng” không nên thì thầy phải “đền đạn” cho em thôi!
Cứ ngỡ chuyện đến thế và sẽ qua đi... Nhưng không!
Hình như khi đã yêu thì trái tim của một chàng trai 18 tuổi hay của một
ông lão 80 cũng đều run rẩy và khát khao như nhau... cho nên một ngày mà
không nhìn thấy mặt, không nghe được tiếng người mình yêu là không chịu
nổi.
Hồi ấy, nhà của cha mẹ đẻ của Nguyễn Thị Bẩy ở số 7
phố Đoàn Nhữ Hài (Hà Nội). Cả phố này mới có mỗi gia đình nhà văn Tô
Hoài ở số nhà 21 là có thuê bao điện thoại. Trần Quốc Vượng thường gọi
điện thoại nhờ qua máy của gia đình Tô Hoài để liên lạc với Bẩy. Mà oái
oăm là ông toàn gọi điện vào lúc đêm khuya. Trần Quốc Vượng đã phịa ra
đủ thứ lý do để gặp “cô Bẩy” bằng được: “có việc rất cần”, “cần trao đổi
công việc gấp”; thậm chí là: “vừa bị cảm”, “mới bị... tai nạn giao
thông”!... Khổ nhất là bà vợ của nhà văn Tô Hoài thường phải xách đèn,
lọ mọ sang gõ cửa nhà của Bẩy gọi đi nghe điện thoại.
Một ngày nọ, “chàng và nàng” gặp nhau. Đang lúc say chuyện, Trần Quốc Vượng tuyên bố một câu như “đinh đóng cột”:
- Anh mà không lấy em, sẽ chẳng có một... “thằng chó” nào lấy em đâu!
Bẩy tức lắm, chỉ vào mặt Trần Quốc Vượng nói như quát:
- Này, anh nhớ nhé! Rồi sẽ có một “thằng chó” lấy em cho mà xem!
Đêm ấy trở về nhà, Bẩy nằm khóc một mình. Để “trả
thù hắn”, cô đã sàng lọc trong các bạn trai, và quyết định chọn lấy một
người và lấy làm chồng cho... bõ tức.
Mấy hôm sau, Bẩy đến hỏi Trần Quốc Vượng:
- Một đứa bạn gái của em tuổi Quý Mão, muốn chọn ngày cưới trong năm nay. Theo anh, ngày tháng nào nó tổ chức là đẹp nhất?
Trần Quốc Vượng không hề biết và không ngờ là Bẩy
lại hỏi cho chính cô. Ông bấm đốt ngón tay, lẩm bẩm tính toán, rồi thủng
thẳng bảo:
- Chỉ có mỗi ngày mồng Bẩy tháng Bẩy là được! Nhưng tuổi Quý Mão à? Trai Đinh - Nhâm - Quý thì tài, gái Đinh - Nhâm - Quý... phải “hai lần đò” đấy!
Mặc kệ những lời của vị giáo sư nổi tiếng về tử vi
nói ra, Bẩy vẫn quyết định lấy chồng. Chàng là một họa sĩ, khá nổi
tiếng. Gia đình khá giả, có nhà ở ngay mặt tiền phố Bà Triệu.
Đúng ngày Nguyễn Thị Bẩy lên xe hoa, thì Trần Quốc
Vượng đang đi giảng bài ở Huế. Một người bạn đã điện thoại báo tin cho
ông biết. Lúc đầu, vị Giáo sư không tin, chỉ cho rằng người bạn kia đã
đùa ác ý. Nhưng bán tín bán nghi, ông điện thoại ra Hà Nội xác minh...
Đó thực sự là một tin “sét đánh ngang tai”. Mặc dù là người có thần kinh
thép, nhưng “cú sốc” quá mạnh đã khiến cho Trần Quốc Vượng ngất xỉu.
Người ta phải vội khênh ông vào bệnh viện cấp cứu... Nhưng không một vị
bác sĩ tài giỏi nào chẩn đoán đúng bệnh của Trần Quốc Vượng. Người duy
nhất trên thế gian này có thể cứu ông, đó là Nguyễn Thị Bẩy. Sau này,
Bẩy đã được đọc lại những dòng chữ đầy đau khổ, bày tỏ nỗi thất vọng và
cả tình yêu nồng nàn mà chính tay giáo sư Trần Quốc Vượng đã viết cho
cô.
Một đêm khuya sau ngày Nguyễn Thị Bẩy lên xe hoa
không lâu, gia đình bố mẹ đẻ của cô ở phố Đoàn Nhữ Hài nhận được cú điện
thoại của một người đàn ông lạ. Ông ta tự giới thiệu là người của Tòa
án nhân dân Hà Nội, rồi tuyên bố rằng: Đám cưới của “cô Bẩy” vừa diễn ra
là không... hợp pháp; rằng nhất định ông ta sẽ yêu cầu “cô Bẩy” phải...
ly hôn!
Người anh trai của Bẩy vừa từ Mỹ về nước, nhận điện
thoại đã hết sức lo lắng. Bố mẹ của cô cũng rất ngạc nhiên, vì gia đình
họ vừa lắp đặt điện thoại, không hiểu sao lại có “ông Tòa án” biết được
số máy này? Chỉ có điều, giọng của người đàn ông kia cứ lè nhè, nói câu
nọ, lẫn câu kia. Và họ kết luận: Đó có thể là một gã say rượu, hoặc một
thằng điên!
Rất may là khi đó, Nguyễn Thị Bẩy đã về nhà chồng và đang hưởng tuần trăng mật.
Không bao lâu, đến lượt chuông điện thoại trong căn
phòng hạnh phúc của Bẩy ở phố Bà Triệu réo lên vào mỗi đêm khuya. Người
gọi cho cô không ai khác là giáo sư Trần Quốc Vượng... Lúc đầu, chồng
của cô hơi ngạc nhiên, bởi không hiểu có ông nào lại cứ điện thoại cho
vợ mình vào lúc nửa đêm và nói dai đến vậy! Sau biết đó là vị giáo sư
khả kính, thì chàng họa sĩ đoán rằng hai người trao đổi với nhau về công
việc, và một đề tài nghiên cứu khoa học gì đó. Chẳng là, ông Vượng có
thói quen ngủ lúc chập tối và gần sáng, thức dậy làm việc giữa đêm
khuya... Trước đó, một lần nghe tin Bẩy bị ốm nghén, ông đã nhờ người
đèo đến tận phòng tranh của chàng họa sĩ để thăm mà không gặp, đành chọn
mua một bức tranh rẻ tiền và thông báo việc mình đồng ý hướng dẫn “cô
Bẩy” làm luận án tiến sĩ về đề tài “Văn hóa ẩm thực Hà Nội”...
Nhưng rồi, việc gì đến, cuối cùng đã phải đến:
Nguyễn Thị Bẩy đã chia tay với chàng họa sĩ. Họ đã tới với nhau nhẹ
nhàng và chia tay cũng như vậy. Nó giống như một chuyến đò ngang số
mệnh, buộc cô phải ngồi lên sang sông để tới bến bờ hạnh phúc.
Chị Nguyễn Thị Bẩy tâm sự: "Tôi định sẽ viết một cuốn tiểu thuyết kể lại toàn bộ mối tình kéo dài hai thế kỷ của mình với cụ Vượng, nhưng cụ ấy lại khuyên Tốt nhất là hãy chọn một nhà văn có tài, hay nhà báo giỏi nào đó, viết hộ mình cho khách quan và hay hơn”.
Chị Bẩy thổ lộ: "Có lần cụ Vượng nói với tôi đại ý là: Có nhiều phụ nữ thích cụ, nhưng cụ ấy chỉ yêu mình tôi và muốn cưới tôi làm vợ... Tôi nói ngay rằng: Em
biết “cụ” là một người rất nổi tiếng. Nhưng em chỉ lấy người đàn ông
Trần Quốc Vượng làm chồng, chứ không muốn lấy cái danh Giáo sư Sử học để
cho oai. Vì thế, xin “cụ” cũng đừng có mà... “tinh tướng”!
Sau ngày cưới, đôi vợ chồng dự tính sẽ chuyển nhà
từ khu tập thể Kim Liên về đường Huỳnh Thúc Kháng. Đó là một căn hộ cao
cấp trên tầng 10, rộng rãi và tiện nghi hơn... “Cụ”
Vượng đã có một con trai đang ở nước ngoài và hai con gái cùng lứa tuổi
với chị Bẩy. Họ vẫn coi nhau như bạn bè, kể cả sau khi đã kết hôn. Chị
Bẩy cũng đã có một cháu gái 5 tuổi... Chị thổ lộ: "Còn chuyện có nên
sinh thêm em bé? Cho tôi được bí mật... à, mà tốt nhất là hãy dành câu
trả lời này cho... cụ Vượng".
Đặng Vương Hưng
|
||
Việt Báo (Theo_VnExpress.net)
|
Cuộc sống sẽ vui hơn nếu có thêm nhiều người yêu quý bạn.Và đó chính là sự lan tỏa của tình cảm và tri thức giữa người với người bằng các loại hình ngôn ngữ.
Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2013
CHUYEN TINH TRAN QUOC VUONG
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét