Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2013

Olga Berggoltz:

Văn nghệ

 MÙA HÈ RỚT

Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ
Cái nắng êm ru - Mặt trời không chói
Mùa hè rớt, cho những người yếu đuối
Cứ ngỡ ngàng như lại bắt đầu xuân...

Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng
Khe khẽ như không, dịu dàng phơ phất
Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất
Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu.

Những trận mưa rào đã tắt từ lâu
Tất cả thẫm trên cánh đồng lặng sẫm
Hạnh phúc- ít hơn khoé nhìn say đắm,
Ghen tuông - dù chua xót cũng thưa hơn!

Ôi cái mùa độ lượng rất thân thương
Ta tiếp nhận vì người sâu sắc quá
Nhưng ta nhớ. Trời ơi, ta vẫn nhớ
Tình yêu đâu? Rừng lặng, bóng sao im...

Sao ơi sao, sao sắp rụng vào đêm
Ta biết lắm, thời gian đang vĩnh biệt!
Nhưng chỉ mãi đến bây giờ ta mới biết:
Yêu thương. Giận hờn. Tha thứ. Chia ly...

Olga Bergol ( Nước Nga Xô Viết )

12:44 | 17/11/2012
Olga Berggoltz: 'Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ'
TPO - Trong kho tàng thi ca của bà hoàng thơ tình nước Nga, Olga Berggoltz có hai bài thơ, theo tôi, thuộc loại hay nhất về tình yêu. Và điều hết sức thú vị là cả hai bài đều về mùa thu.
Mùa thu được gọi là mùa của lãng mạn và cô đơn
Mùa thu được gọi là mùa của lãng mạn và cô đơn.
Hai bài thơ mùa thu của bà không chỉ đẹp về ngôn ngữ, sâu sắc về nội dung mà nó còn hết sức đậm đà nữ tính.
Cũng xin nói thêm: Mùa thu nước Nga kéo dài từ tháng 9 đến tháng 11. Tuy nhiên cái mùa thu mà các thi sĩ hay nói đến không kéo dài như vậy. Cái khoảnh khắc được nhắc đến trong thi ca chỉ kéo dài lâu nhất từ 1 đến 2 tuần.
Cuối tháng 9, trước khi những đợt gió lạnh, những cơn mưa dầm dề đổ xuống, thiên nhiên hào phóng ban tặng cho mặt đất một khoảnh thời gian ấm áp, đẹp đẽ lạ thường. Cái khoảnh thời gian tuyệt đẹp đó giới thi sĩ gọi là mùa hè rớt, hay mùa hè của các quý bà, mùa lá rụng, còn các họa sỹ thì gọi đó là mùa thu vàng.
Dù được gọi bằng cái tên gì, thì khoảnh khắc tuyệt đẹp đó cũng chỉ là một. Vừa ngắn ngủi, vừa mong manh, vừa hiếm khi gặp được, và không phải năm nào cũng có. Một đợt mưa đến sớm, mặt trời không xuất hiện, những trận gió bất ngờ...thế là hỏng cả mùa thu mong đợi).
Nhà thơ Olga
Nhà thơ Olga Berggoltz
Bài thứ nhất là bài “Mùa lá rụng”. “Mùa lá rụng”, Olga Berggoltz viết năm 1938, khi mới 28 tuổi. Bài thơ được làm trong bối cảnh mùa thu của Matxcơva, thành phố nơi người yêu của bà đang sống. Mùa thu Matxcơva thật quyến rũ, mong manh:
“Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Matxcơva lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời,
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc ai đi ngang dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"
Olga Berggoltz lên thăm người yêu, nhưng cũng là cuộc gặp gỡ cuối cùng khi tình yêu tan vỡ, để rồi một mình ra ga trong tiếng mưa rơi. Những cơn mưa mùa thu thường lạnh buốt, cũng như tình yêu khi tan vỡ thường làm người ta tuyệt vọng.
Nhưng thật lạ, Olga Bergolts đã đủ nghị lực để nhìn thấy cái ấm áp của cơn mưa, cũng như nhìn thấy cuộc đời vẫn tiếp tục, dù tình yêu tan vỡ.
Mùa thu Matxcơva rất lạ, trên khắp những đường phố có cây xanh, người ta gắn những tấm biển nhỏ: "Осторожно, листопад!" (“Đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!”):
“Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi!
Mưa thầm thì rơi mãi lúc chia ly
Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong sáng ngời chớp loá...
Anh hãy cố vui lên dù con đường hai ngả
Tìm hạnh phúc bình yên trong ấm áp cơn mưa!...”
Người Nga hay nói: “Đừng rắc muối lên những vết thương lòng”. Phải chăng cái mong manh như lá mùa thu đã dạy cho con người bài học biết bao dung, tha thứ và yêu thương...
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng" -
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
 
Bài thứ hai là bài “Mùa hè muộn” (hay còn gọi là “Mùa hè rớt”). “Mùa hè rớt” Olga Bergolts ấp ủ từ năm 1956, nhưng mãi tới năm 1960 mới hoàn thành, khi đó bà đã 50 tuổi, đúng cái tuổi của “Mùa hè rớt”, cái tuổi để biết nhẫn nhịn và quý trọng tình yêu hơn.
Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ
Cái nắng êm ru, màu trời không chói
Mùa hè rớt cho những người yếu đuối
Cứ ngỡ ngàng như lúc mới vào xuân.
Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng
Se sẽ như không, nhẹ nhàng, phơ phất...
Lanh lảnh bầy chim bay đi muôn nhặt
Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu.
Những trận mưa rào đã tắt từ lâu,
Tất cả thấm trên cánh đồng lặng sẫm,
Hạnh phúc ít hơn mắt nhìn say đắm,
Ghen tuông dù chua chát...cũng thưa hơn.
"Màu hè rớt" trong cái nhìn của Olga Bergolts: vừa dịu dàng, rực rỡ vừa nhẫn nại, chịu đựng. Mùa thu là lúc người ta tận hưởng thành quả của cả mùa hè và mùa xuân vất vả lao động.
Mùa thu dạy cho con người biết quý trọng những hạnh phúc đơn sơ mà mình có được: Những bông hoa cuối cùng, những tia nắng ấm cuối cùng, một bầu trời xanh hiếm muộn ló ra, cũng như người ta bỗng cảm thấy thật hối tiếc khi nghĩ về một cuộc tình đẹp đẽ tan vỡ thời tuổi trẻ.
Ôi cái mùa độ lượng rất thân thương
Ta tiếp nhận vì người sâu sắc quá
Nhưng ta nhớ, trời ơi, ta vẫn nhớ
Tình yêu đầu. Rừng lặng... bóng sao im
Sao ơi sao, sao sắp rụng vào đêm
Ta biết lắm thời gian đang tiễn biệt
Nhưng mãi đến bây giờ ta mới biết
Yêu thương - giận hờn - tha thứ - chia li...
Người ta thường nghĩ, mùa thu là mùa của chia ly, mùa của tàn tạ và có cảm giác sợ mùa thu.
Nhưng Olga Berggoltz chỉ cho chúng ta thấy một thông điệp hoàn toàn khác của thiên nhiên: “Hãy biết quý trọng tất cả những gì chúng ta đang có. Hạnh phúc cũng mong manh như lá thu, hãy nâng niu khi nó còn ở trên cành”. LÊ THỌ BÌNH- TIỀN PHONG


a hè rớt cho những người yếu đuối

Cập nhật lúc 09:10, Thứ Tư, 22/09/2010 (GMT+7)
,
Blog Việt

Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ
Cái nắng êm ru - Mặt trời không chói
Mùa hè rớt, cho những người yếu đuối
Cứ ngỡ ngàng như lại bắt đầu xuân...

Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng
Khe khẽ như không, dịu dàng phơ phất
Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất
Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu.

Những trận mưa rào đã tắt từ lâu
Tất cả thẫm trên cánh đồng lặng sẫm
Hạnh phúc- ít hơn khoé nhìn say đắm,
Ghen tuông - dù chua xót cũng thưa hơn!

Ôi cái mùa độ lượng rất thân thương
Ta tiếp nhận vì người sâu sắc quá
Nhưng ta nhớ. Trời ơi, ta vẫn nhớ
Tình yêu đâu? Rừng lặng, bóng sao im...

Sao ơi sao, sao sắp rụng vào đêm
Ta biết lắm, thời gian đang vĩnh biệt!
Nhưng chỉ mãi đến bây giờ ta mới biết:
Yêu thương. Giận hờn. Tha thứ. Chia ly...

(Mùa hè rớt - thơ Onga Becgon)


Hà Nội đã bước vào thu. Hình như từ 2, hay 3 tuần trước. Không có gì thay đổi nhiều, chỉ là bầu không khí dịu mát, nắng mềm hơn và da trời thật mịn. Buổi sáng dậy thật sớm, bạn chở đi trên đê sông Hồng. Suốt dọc đường Lạc Long Quân - Âu Cơ, bắt gặp những khoảng ruộng xanh, hoa mướp vàng phất phơ bờ dậu và con đường cứ thế chảy dịu dàng ánh sáng.

Những khoảng ruộng xanh, hoa mướp vàng phất phơ bờ dậu và con đường cứ thế chảy dịu dàng ánh sáng.

Ở Đinh bây giờ, bà Bích cắm một bình hoa cúc vàng. Mùa thu đến, lớn lên và ra đi từ đó. Khách lên Đinh đông hơn sau ngày hè thưa vắng, mùi khói thuốc và những câu chuyện sẽ bất tận ngân dài.

Khi lắng nghe những cơn mưa đêm đột ngột đến rồi đi, khi chìm dưới bầu trời vàng rực rỡ, khi nhìn thấy cầu vồng cong trên đồng hoa bách nhật, khi cài những bông hoa tim tím lên búi tóc của bạn để cả nhóm chụp ảnh điệu đàng; thì những câu thơ của Onga cứ vẳng trong trí nhớ, về một Mùa Hè Rớt lạ lùng, đẹp và ngắn ngủi quá thôi: Mùa Hè Rớt cho những người yếu đuối...

Mùa Hè Rớt - là chiều nắng óng ả, phóng xe qua ngã tư Bà Triệu - Nguyễn Du, vẫn được gặp những bông hồng vàng nơi gánh hàng hoa, hồn nhiên như một mùa hạ cũ; là những tán phượng hồng còn sót lại trên cây vừa tròn lời dấu yêu gửi tặng; là buổi tối cafe ở Giảng, tách nâu nóng giản dị trên tay, nghe xung quanh xôn xao là gió. Mùa Hè Rớt, ấy là chút nồng nàn của nắng, chút hồn nhiên yêu đời, chút hoài vọng chia tay, chút mong chờ cơn lạnh...

Chưa năm nào cảm nhận rõ rệt về mùa hè rớt như thế này, tựa như một món quà đẹp tặng cho người trước lúc chia xa. Đi cùng bạn quanh Bờ Hồ mây trắng, nhìn Hà Nội hiền và mảnh dẻ biết bao. Khoảnh khắc mơ hồ, tựa một vệt sáng hắt lên bức tranh sẫm màu khắc sâu vào trí nhớ. Bạn thân yêu ơi, chỉ vài tuần nữa thôi, chúng mình sẽ rời xa Hà Nội, xa vạt nắng, xa hàng cây, xa vỉa hè. Vậy nên bước nhẹ nhẹ thôi, đi bên nhau bình yên trong những ngày hè rớt.
 
Bước nhẹ nhẹ thôi, đi bên nhau bình yên trong những ngày hè rớt - Ảnh minh họa: AncaBh


Mùa hè rớt ngắn lắm, như tâm hồn con người trong khoảnh khắc này, mong manh yếu đuối. Sẽ trôi qua những chuỗi đợi chờ, sẽ trôi qua những nỗi buồn thương, lại thấy yêu đời như hồn nhiên vốn dĩ, lại được mỉm cười như bông hoa bách nhật cài trên búi tóc cao.

Và lòng biết, dẫu những bông hoa của Onga mang đầy nỗi lo âu sặc sỡ, thì xin vẫn nở hết mình cho một mùa ngắn ngủi nhất trong năm - Mùa Hè Rớt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét